Phù Vân

0
740

(Cho nơi bình yên yêu dấu nhất của tôi)

Có nơi nào bình yên hơn Phù Vân
Anh có thấy mùa mưa giăng tơ mà nhớ
Tóc em còn ẩm hương từ thuở
Rủ nhau lên chùa xin lộc thẻ mai sau?

Đất quê mình vẫn ầm ì kể những chuyện đẩu đâu
Ngày hội ngộ nhắc hoài về người đi xa mãi
Đường xoan buông cánh tím lên tóc người con gái
Khỏa bến sông soi dấu mắt về xa…

Cây gạo cuối làng thẫn thờ rụng những bông hoa
Sắc đỏ ứa dập dấu chân người đi đám cưới
Ngày mai cô bạn đi lấy chồng tận miền xa vời vợi
Ai cũng thương: chẳng biết bao giờ về…

Lối nhà ai chợt tiếng trẻ tỉ tê
Cô bạn thân là hoa khôi một thuở
Lấy chồng làng bên dần quên mùa hoa bưởi
Tóc bớt dày xõa ru chiếc nôi đưa…

Lâu lắm rồi chẳng còn ai viết thư
Để dậu mùng tơi héo rơi từng quả tím
Mẹ vẫn giục kẻo chồng con lận đận
Em tựa hiên hứng giọt lạnh lọt tay…
Mỵ

yen tu5