Ngày không anh

0
1062

Ngày không anh, góc quán quen trở nên tĩnh lặng. Em – cafe – đêm – giữa muôn trùng của mớ bòng bong suy nghĩ: “Vì sao ta xa nhau?”…

“Thôi thì mình chia tay!”. Lời nói nghe sao nhẹ tênh ấy lại xuất phát từ anh – một người từ bấy lâu nay luôn yêu thương em hết mực, người mà bấy lâu nay rất sợ làm điều gì có lỗi để em buồn. Thế mà giờ đây…

“Ừ, thì chia tay” – Em đáp lại trong sự vô hồn và tan nát cả cõi lòng. Ngần ấy năm trời và ngần ấy những kỷ niệm của đôi tim chung nhịp đập, chung con đường đi, giờ chỉ có vậy thôi sao?

Ngày không anh, em sẽ đi trên con đường rộng thênh thang, đếm từng bước thầm lặng lẽ, nhớ về kỷ niệm ngày xưa…

Ngày không anh, xin anh hãy thôi quay về những miền ký ức với biển xanh, cát trắng…

Ngày không anh, em sẽ một mình trên chiếc xe và thèm một vòng tay ôm, sưởi ấm cho nhau trong những ngày mưa lạnh giá…

Ngày không anh, em nhạt nhòa trong mưa và nước mắt. Cánh hoa bằng lăng trôi theo dòng nước, biết đi về chốn nao? Ai bảo tím của thủy chung?…

Ngày không anh, góc quán quen trở nên tĩnh lặng. Em – cafe – đêm – giữa muôn trùng của mớ bòng bong suy nghĩ: “Vì sao ta xa nhau?”…

Ngày không anh, ghế đá trở nên lạnh lẽo, phía bên kia trở nên trống vắng. Rồi mai đây sẽ có đôi tình nhân khác, mong rằng ngày sau họ sẽ hạnh phúc hơn chúng ta…

Ngày không anh, là những chuỗi ngày đằng đẵng của bóng đêm, ánh sáng mờ dần, hư ảo. Trong em, mọi thứ trở nên nhạt thếch, trống rỗng…

Ngày không anh, chân trời xa, vô định…

Yên Thảo

 mot-minh-3

[fblike layout=”button_count” show_faces=”true” action=”like”][googleplusone size=”small”][tweet layout=”horizontal”]