Nhài…

0
870

Một đêm trăng giữa tháng 7, đột nhiên, nàng nhớ nhài, nhớ trà nhài. Khoảnh khắc nhớ thê thiết như nhớ về một điều đẹp đẽ vĩnh viễn bị mất đi, theo dấu cố nhân.

Với nàng, không còn một ai, ở cái xứ Việt này, còn ướp được trà nhài tình và duyên như cố nhân thuở trước. Đã có những bạn, nghe nàng kể về một chén trà tình xưa, cố gắng biết bao lần mà bất thành trong việc tạo ra được một chén trà sắc nước sóng sánh màu cuối nắng, hương trà xen lẫn giữa mùi vị tươi mới của từng búp trà non hai cánh được sao bằng tay trên chảo gang, phảng phất cái nồng nàn tình tứ và diễm lệ không thèm giấu diếm của bông nhài đương xuân hàm tiếu, vừa có cái lơi lả lẫn e ấp của xuân tình, vừa có chút bụi bờ và phóng túng… Tất cả, rót đầy vừa duyên dáng vừa rạo rực trong một chén trà khuya. Lẩn trong cái rét lạnh se sắt phảng phất vị cô đơn, hương trà vấn vít và không tan trong không gian sóng sánh tình. Tình nhân ríu vào nhau trong vị chát dịu và ngọt nhẹ của trà quyện trong vòm miệng cho đến tận sáng hôm sau đủ để biết cái đêm phong tình ấy là có thực chứ nào đâu phải mộng.

Đã 6 năm rồi, Trường Xuân không còn và không thể làm ra được loại trà nhài trứ danh ấy và chừ là vĩnh viễn. Nghệ nhân đời thứ 5 của gia đình có truyền thống làm trà ấy đã về cõi hạc, người được truyền nghề ở đời thứ 6, bạn nàng, dễ đến gần 20 năm, không thể làm ra được một chén trà tình tinh tế, phóng túng, lơi lả và e ấp duyên như cố nhân.

Để cho, giờ đây, nâng chén trà nhài nào lên, cũng xui lòng nàng thao thiết nhớ về chén trà ngày cũ. Có kẻ mê trà hậm hụi làm biết bao lần trà nhài, thắc thỏm chờ nàng khen một lần thôi, mà lần nào nàng cũng bảo “chén trà này vị ngon nhưng hương còn thiếu cái duyên phong tình đặc trưng của hoa ướp”, thiệt là hoài công khi nàng cứ tan tác trong những vọng niệm vô hình về chén trà xưa được thưởng thức suốt bao năm trong ký ức.

Đêm nay, uống một ly trà móc câu ngon lạ lùng bằng nước giếng đá ong gần chùa mà em đồng nghiệp cũ gói gém bao trân quý mang ra từ xứ Đoài, Hà Nội không có rét, chỉ có trời sập xuống những cơn nóng hầm hập trên hàng triệu nóc nhà không có điều hòa, giác quan nàng lại trôi về với thuở xưa, ngỡ như đang được đối ẩm cùng tri giao bên chén trà nhài, hương thơm vương vít trong không gian sóng sánh, tịnh không một thanh âm…

Mỵ Kiều

hoanhai-1