Vu Lan về con thương mẹ nhiều hơn.
20 năm rồi
Con mới lại cầm tay của mẹ
Nhớ ngày vào Sài Gòn mẹ dắt tay con
Ngày đó
Tóc mẹ xanh
và niềm tin dành cho con cũng thắm một màu xanh, mẹ nhỉ!?
Tha thiết, yêu thương
Hôm nay, dìu mẹ qua đường
Mẹ nắm lấy tay con
Chặt lắm
Bàn tay bây giờ gầy nhỏ và xương
Nhưng niềm tin dành cho con vẫn xanh màu như 20 năm trước
Cùng niềm thương con theo thời gian cứ mãi dày thêm
20 năm rồi con chẳng lớn khôn lên
Để tóc mẹ bạc, da mồi mới nhận ra mình có lỗi
Vẫn ham chơi và còn nhiều nông nổi
Chỉ sống cho mình chạy theo những cuộc vui
20 năm ngủ vùi
Mộng du qua tháng năm và tuổi trẻ
Trưa nay con lại được cầm tay mẹ
Ngược về với ký ức ngày xưa
Biết nói sao cho vừa
Xót con 20 năm dài long đong,
Mẹ nói thương con, mẹ khóc…
T. A