Em gỡ nốt bông may cuối cùng cho chuyến đi không còn găm xước
Ngày hôm qua trong tiếng rúc tàu
Hoàng hôn khuất nửa trái cam không có kẻ tiễn nhau
Ai biết được sân ga nào em đến?
Em có biết sân ga nào em đến
Có kề bên một khúc sông quanh
Thôi nào em vương vấn chi về một con nước nghìn năm trong những bến trăng thanh
Tay ai run vịn nhịp cầu ca dao cho lần hẹn cuối…
Chỉ là cõi rong chơi
Vinh nhục nhệu nhạo với giả chân toẹt dưới miếng bã trầu
Ai còn nhai cho đỏ môi vành cắn chỉ bỏ bùa nhau
Cay nồng nuốt lại.
Ơi em gái
Gói yêu tin xiêu cả bóng chiều
Dáng mỏng manh giữa vạn ánh li miêu
Mắt thách thức sau hàng mi lạnh ngắt.
Từng hồi rúc vang lên bần bật
Bông may rơi khỏi những ngón tay gầy…
Tuệ Quân
[fblike layout="button_count" show_faces="true" action="like"][googleplusone size="small"][tweet layout="horizontal"]