Ở nước mình chẳng có giống tầm ma
Cũng chẳng có bầy thiên nga rũ lông ra chân lý
Cổ tích mãi ngủ quên trên giá mọt găm thời gian cũ kỹ
Em ru mình mê mị nẻo ngày qua…
Đến thế thôi cũng chỉ bấy xót xa
Nhấm nhẳng dỗi hờn dửng dưng mùa rét mướt
Con đường quen hôm nay không có mưa giăng từ phía nao sũng ướt
Cớ sao ngày vẫn vẩy vào thơ?
Em thầm thì muốn gập cong thời gian sau khoé mi mơ
Cứ nhập nhoạng những hình hài vô thức
Những loài cây, bầy chim chẳng có thực
Day những tấm tình nhòe phím chữ đêm đêm..
Chẳng có cây tầm ma, em thay bằng những mũi đan len
Chưa đến rét nàng Bân đã tháo ngược mình từng mũi
Chữ nhảy nhót xóc ra thành dòng nghiêng lầm lụi
Lời tự nguyền em chẳng hoá cho em…
Mỵ
[fblike layout="button_count" show_faces="true" action="like"][googleplusone size="small"]