Em đã tập mỉm cười khi nghĩ về anh. Tập quen với vị đắng của ly cà phê đen đá vào mỗi sáng thay vì vị ngọt béo của tách cà phê sữa…
Đã bao năm rồi hả anh? Đã bao thu rồi kể từ ngày thu định mệnh ấy, ngày pháo đỏ rượu hồng, anh rạng rỡ tay trong tay cùng người bước vào lễ đường? Em đã cố dặn lòng rằng đừng bao giờ buồn nữa, đừng bao giờ rơi nước mắt vì anh nữa, vậy mà…
Em của ngày xưa ngây ngô lắm phải không? Cô gái quê mùa, nhút nhát tuổi đôi mươi đã bị vẻ hào hoa, từng trải của chàng trai thành thị chinh phục, để rồi cho đến tận hôm nay vẫn luôn mang hình ảnh của anh trong tim! Bạn bè hay bảo chính vì em quá “giữ gìn” mà anh – người đàn ông luôn khát khao và cao ngạo – đã rời xa, chạy theo cô gái khác. 4 năm yêu nhau, chúng ta chỉ dừng lại ở những nụ hôn vội vã và những cái nắm tay ngượng ngập, phải chăng vì thế mà anh xa em?
Ngày nhận được tin anh lấy vợ, cả đất trời như vỡ vụn dưới chân em. Em đã không tin, thật sự không tin vào sự thật phũ phàng ấy. Nhưng rồi anh đã đi, đi thật. Anh bỏ em!… Em đã khóc rất nhiều. Dường như bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu hy vọng muốn tuôn ra hết theo những giọt nước mắt mặn chát ấy. Song chưa bao giờ em có thể hận được anh.
6 năm qua em đã sống, đã bước đi mà không có anh bên cạnh. Trái tim em đã khép lại từ bấy đến nay, dù đã không ít lần được gõ cửa. Những ngày không anh chưa bao giờ là dễ dàng với em – một cô gái cô độc giữa thành phố ồn ào và đầy cạm bẫy. Đâu đó trong giấc mơ hụt hẫng, hình ảnh anh lại hiện về, những yêu thương cháy bỏng lại đốt nát trái tim em…
Em đã tập mỉm cười khi nghĩ về anh. Tập quen với vị đắng của ly cà phê đen đá vào mỗi sáng thay vì vị ngọt béo của tách cà phê sữa. Thời gian khâu dần vết thương. Em tưởng chừng đã bình yên giữa dòng đời bão tố. Vậy mà chiều nay, những dấu sẹo từ vết thương cũ bỗng trở mình.
Sau từng ấy thời gian không gặp, anh gọi và bảo muốn được nhìn thấy em, nói lời xin lỗi! Anh muốn bù đắp lại khoảng thời gian đã làm em đau khổ. Em không thể dối lòng rằng đã thấy hạnh phúc biết nhường nào! Hạnh phúc và bất ngờ đến nỗi chẳng còn biết gì nữa, nghe theo mọi sắp đặt của anh. Con tim em lại rộn ràng đập, lại rối nhịp như những ngày xưa ấy…
Nhưng sau giây phút choáng ngợp, em nhận ra rằng mình không thể đến với nhau! Em không thể đang tâm bước qua sợi dây vô hình đã ngăn cách chúng ta chừng ấy năm. Chị ấy sẽ ra sao? Các con anh sẽ ra sao? Cả em và anh nữa, tất cả sẽ ra sao nếu như hai con thiêu thân lao vào nhau trong giây phút mềm lòng?
Anh à, em yêu anh! Nhưng xin anh hãy để cho em được quên anh, được bình yên giữa những cô đơn như bao năm qua em đã sống. Hãy để em nhấp từng ngụm cà phê đá vào mỗi sớm mai và bước đi trên con đường không anh. Cà phê đắng em sẽ cho thêm đường, nhưng cuộc tình mình đã trót đắng rồi, thêm gì đây anh?…
Đừng khuấy lên nữa anh nhé! Hãy để cho em được quên anh…
Hoàng Thanh