Anh đi tìm, tìm lại dấu chân em
Con đường cũ nhá nhem cay màu mắt
Gió vội thổi, chiếc lá rơi anh nhặt
Chợt giật mình, tia nắng tắt bên anh
Bầu trời kia vội thay chiếc áo xanh
Buồn giọt lệ bỗng đổi thành áo xám
Xa xăm đó chỉ một màu ảm đạm
Độc cô phòng tay chạm giọt Ngâu rơi
Gió khẽ lay, cây lá hát à ơi
Như an ủi, như ru hời năm tháng
Nhưng vẫn cứ làm giọt Ngâu chạng vạng
Khi ào ào, khi lại sáng cùng mây
Cứ sụt sùi giọt Ngâu đổ về đây
Mùa tháng bảy tim chứa đầy nỗi nhớ
Trách đôi mình có duyên mà không nợ
Giọt Ngâu cười lấy cớ để anh vui…
Thanh Trang – Từ Internet